Lưu giữ phong tục làng
Bên cạnh những hình ảnh cổng làng, cây đa, giếng nước, sân đình đã quá thân quen trong mắt mỗi du khách khi tới làng cổ Đường Lâm thì nơi đây còn có những ngôi quán nhỏ nằm giữa cánh đồng. Khách du lịch tới làng thường ít để ý tới quán bởi thường không nghĩ quán chính là một phần không gian xưa cũ ngàn năm của Đường Lâm.
Dulichgo
Ở làng Mông Phụ, xưa kia có tục tuyệt đối cấm đem xác người làng chết ở bệnh viện hay ngoài đường vào trong làng (và hiện nay dường như vẫn thế!). Chắc vì tập tục này mà một quán đã được xây gần địa giới phía đông của làng để quàn linh cữu của Thám hoa Giang Văn Minh chết khi đi sứ ở Trung Quốc. Quán đó ngày nay vẫn còn và được gọi là quán Giang.
Những vị khách du lịch bước chân từ làng ra quán cảm thấy rất thú vị với những ngôi quán đong đầy câu chuyện lịch sử như vậy. Chắc chắn đã đặt chân tới xứ Đoài một lần, họ sẽ không thể quên những ngôi quán mang đậm nét văn hóa, lịch sử nơi đây.
Nét đặc sắc giữa đồng
Các ngôi quán giữa đồng ở Đường Lâm được thiết kế với bốn bề để trống đón gió, kiến trúc mang đậm lối thiết kế của làng quê Bắc Bộ xưa với tường làm bằng đá ong (một loại đá càng để lâu năm càng bền chắc, có rất nhiều ở Đường Lâm), dùng vữa hoặc hỗn hợp bùn trộn với trấu để kết dính các phiến đá lại với nhau.
Dulichgo
Nền quán được xây bằng gạch đất nung; cột, kèo và xà nhà được làm bằng gỗ lim rất vững chắc lại không có mối mọt. Mái được thiết kế với nhiều kiểu đa dạng nhưng đa phần có 2 loại chính là loại thoải dần xuống rồi cong lên ở bốn góc tạo cảm giác thanh thoát, nhẹ nhàng thường thấy ở các kiến trúc đặc trưng của vùng đồng bằng Bắc Bộ. Vật liệu chính của phần mái là loại ngói ri được xếp so le chồng lên nhau, lợi dụng lực ma sát để giữ cho mái không bị xô xuống.
Những ngôi quán giờ đây đã có những dấu hiệu xuống cấp nặng nề. Năm 2006, làng cổ Đường Lâm được công nhận Di tích lịch sử quốc gia, các ngôi quán nằm chơ vơ giữa đồng bắt đầu được quan tâm trùng tu.
Theo Kiều Dương
0 nhận xét:
Đăng nhận xét